Chia sẻ những gì mình thấy hay với các bạn nữ....
Lại thêm một mùa yêu chúng mình xa nhau anh nhỉ.
Thế là đã bắt đầu một ngày mà người ta thường tự nhắc mình phải nhớ, phải yêu.
Có lẽ giờ này anh đã ngủ rất sâu, hay anh vẫn còn thao thức ? hay vẫn miệt mài bên trang sách ? hay đang vẩn vơ nghĩ về tiếng vọng ? hay là đang say trong hạnh phúc ? hay … Ôi, em chẳng nên nghĩ nhiều như thế nhỉ !
Dù đã ngủ yên hay vẫn còn thao thức, dù hân hoan hay đang trăn trở, liệu có một phút giây nào anh chợt nghĩ về em ?
Em đã lớn tiếng trả anh về với đời thường, về với vườn cây, với khung cửa và nếp nhà quen thuộc, thế thì sao còn tham lam đòi một góc trời riêng trong bộn bề gánh nặng mà anh đang mang vác ?! Tham lam quá đỗi ư ? hay là em ích kỉ, không muốn nhận mình đã thua mình và thua cả thời gian ?
Không, em không tham lam đâu, cũng không hề ích kỉ. Chỉ vì lòng yêu như sợi tơ hồng vấn vít. Vì cái tên mình cứ nhắc đến tên ai còn mang một nửa chưa tròn…
Bao hân hoan chờ ngày gặp lại, và bao nhiêu giận hờn, tiếc nuối, thương và lo sau khi chia tay nhau, em vẫn nhớ, vẫn viết cho anh trong những trang nhật kí đời mình.
Những sẻ chia về bao mối lo toan cho các em, cho Mẹ, những dự định, trăn trở của anh trên con đường mới, em vẫn nghĩ và thương, và cất giữ chờ ngày một cánh thư của miền biển đến gõ cửa trái tim, như em đã từng chờ đợi…
Em có nhận được lời chúc nào ngọt ngào như lời chúc năm xưa có hai tiếng thân thương khiến mình thấy bé nhỏ, muốn được chở che ? Tên em có phút nào thoáng vụt qua trong ý nghĩ của anh vào ngày của những lời yêu, những người yêu nhau ?
Nhưng hôm nay, không cần anh mở lời, em vẫn sẽ gửi về nắng gió nơi anh những yêu thương đã âm thầm ủ giấu trong cái lạnh tê tái của đất trời ngày đông.
Anh thương yêu ơi !
Em đã bồi hồi, rạo rực trong từng bước chân hối hả đến với anh như anh nôn nao đếm từng vòng xe lăn trên hành trình mải miết từ miền biển xa xôi tìm về Hà Nội. Về với nơi hò hẹn của tình yêu, về với tuổi trẻ, về với ghế đá Hồ Gươm, về với trường xưa của chúng mình. Bao nhiêu muộn phiền đã ngủ quên khi em gặp vòng tay ấm của anh, bao nhiêu nhọc nhằn bỏ lại khi anh gặp ánh mắt em cười.
Và còn bao nỗi buồn tiếc vì xa nhau mà chưa kịp nói …
Hẹn anh về những cồn cào tiếc nhớ của lòng em vào một ngày nắng ấm.
Còn trong đêm lạnh hôm nay, có phải cái rét tái tê làm em nhớ anh ? có phải cái lạnh mùa đông xui khiến lòng em thao thức về hơi ấm một bàn tay? có phải sự trống trải chẳng thể lấp đầy bằng trang sách khiến em thèm những vòng khói thuốc màu nâu? có phải sự tĩnh lặng của đêm sâu làm em khắc khoải về một thanh âm trầm ấm gọi tên mình như giọng nói của anh ? có phải sự nhạt nhòa của đêm mang em về với vị mồ hôi mặn như muối biển trên áo anh ?
Với em, những cảm giác đó còn thiêng liêng hơn cả hoa hồng.
Có phải tên gọi của ngày này nhắc em nhớ đến anh không ?
Không, dĩ nhiên là không phải. Vì em vẫn âu yếm nhớ mong và trìu mến gọi tên anh thầm lặng mỗi ngày.
Dù anh đã quên em, dù anh đã xa em hàng ngàn cây số, và xa hơn nữa trong ý nghĩ, em vẫn muốn gửi về anh một nụ hôn dài như khoảng trời vời vợi mình đang cách xa nhau; một nụ hôn thật sâu như nỗi nhớ miên man thay cho mọi lời yêu.
Gửi về anh những nồng nàn vẹn nguyên của ngày tháng cũ…